Hiện diện vừa đủ


Image Credit: Jason Leung

Hiện diện trong cuộc đời của chính mình trước khi hiện diện trong cuộc đời của người khác.

Một năm nào đó trong tuổi trẻ, một người chị nói với mình rằng ở bên cạnh Quỳnh bình an và nhẹ nhàng như nước chảy. Nhưng vì nó quá dễ chịu, ai cũng có thể đắm mình vào làn nước, tìm một chút an ủi mát lành, và rồi rời đi tìm ánh mặt trời với một dạng thể tươi mới hơn.

Một khoảnh khắc trong năm gap year này, với mục tiêu là self-love, yêu lấy chính mình nhiều hơn, mình thấy điều đó thật sự đúng.

Mình là một đứa trẻ không có ranh giới.

Khi tính cách INFJ kết hợp cùng số chủ đạo 9, nó nảy sinh trong mình nhu cầu lớn lao được yêu thương và chăm sóc người khác. Những điều làm mình cảm thấy hạnh phúc nhất đời chắc chắn là nấu ăn cho người mình yêu, viết thư cho người mình yêu, lắng nghe và an ủi họ vào những ngày tồi tệ của cuộc đời.

À, khi Kalpha còn hoạt động, mình từng có cơ hội mở một buổi chia sẻ. Nơi mọi người có thể book mình cho một healing talk, để được lắng nghe và trải lòng về tất cả mọi thứ trên đời, mà không nhận lấy một ánh nhìn phán xét, hay một gợi ý về giải pháp (trừ khi họ mong đợi chuyện đó). Lúc đó mình biết hoá ra có nhiều bạn trẻ cô đơn đến vậy, gặp vấn đề trong việc giao tiếp và chia sẻ cảm xúc với người khác đến vậy. Năm đó mình cảm thấy cực kỳ hạnh phúc, vì nhu cầu chăm sóc của bản thân được thoả mãn.

Life Path Number 9 Meaning, According To Numerology | YourTango

Image Credit: Your Tango

Vậy vấn đề là gì ha...

Vấn đề là mình luôn đặt bản thân ở vị trí của người cho đi. Mình nghĩ, mình không mong đợi bản thân sẽ nhận lại điều gì cả. Mình chưa từng nhìn nhận và thẳng thắn bày tỏ cảm xúc của bản thân. Như người yêu (cũ) của mình năm nào đó đã nói: Em không thành thật với chính mình. Em không nói là em buồn, em cần được ôm lấy. 

Mình luôn luôn hiện diện khi người khác cần, nhưng chưa bao giờ hiện diện đúng lúc, cho bản thân.

Việc không hiện diện đúng lúc và vừa đủ cho bản thân dẫn đến hậu quả thế nào?

Đó là khi bạn cảm thấy mình làm chưa tốt, chưa đủ trong khi liên tục thấy kiệt sức vì làm quá nhiều. 

Vài năm vừa qua, mình gục ngã bên bàn làm việc vì tình cảm và trách nhiệm. Trả giá cho những chiếc cúp nhân viên xuất sắc, mình burn out, rối loạn lo âu, dùng hơn 40 chai thuốc bổ phổi. Mình cạn kiệt tài chính để giúp đỡ cho người khác. Mình chia tay người yêu vì không có đủ thời gian cho chúng mình. 

Mình chạm đáy sâu đến nỗi phải quyết định dừng lại mọi thứ, để giữ lại sự sống cho bản thân. Đó là lý do có năm nay, năm mình thu hẹp gần như toàn bộ khía cạnh trong cuộc sống, bao gồm cả việc từ bỏ các mối quan hệ, để được ngồi lại với chính mình.

Hiện diện với chính mình là như thế nào?

Trung thực với bản thân mình. Ngồi xuống và viết ra rằng mình thấy không ổn. Khóc. Trung thực với mong muốn của bản thân rằng mình ước khoảng thời gian tồi tệ này sẽ trôi qua. 

Sau nhiều năm dùng sự dịu dàng của bản thân để chữa lành cho người khác, mình biết cũng đến lúc mình cần dựa vào một ai đó. Ai cũng cần dựa vào một ai đó để sống hoàn chỉnh hơn. Mình đọc và xem rất nhiều bài viết và video rằng chúng ta cần học cách để độc lập về cảm xúc, để tự mình hạnh phúc khi chỉ có một mình. Nhưng mà, từ chối sự hiện diện, giúp đỡ của người khác là một sự độc hại, vì ai cũng có vết khuyết trong lòng mà không thể tự mình thấu hiểu được.

Đó là lý do mà hàng thế kỷ qua, nhân loại không ngừng đi tìm một nửa của mình, không ngừng va vào nhau ở mức chạm sâu của tâm hồn. Hoà quyện vào nhau và sản sinh những thế hệ nối tiếp thế hệ. Sự khiếm khuyết một phần trong mỗi chúng ta là thứ làm nên sự đa dạng và tiến lên của xã hội.

Septimo Escenario: ETERNITÉ

À, một bộ phim về tình yêu, bản năng và sự hình thành của gia đình mà mình thích. Đẹp và nhẹ nhàng thôi, bạn có thể xem thử.

Từ việc mở lòng bày tỏ nhu cầu của mình và để cho người khác giúp đỡ, mình khám phá ra nhiều điểm ở bản thân mà trước đây mình không hề biết. Mình đã không hề biết rằng bản thân thiếu an toàn về cảm xúc. Rằng bản thân mình thật ra không phải không có mong đợi, mình có rất nhiều mong đợi và tiêu chuẩn nhưng không dám bày tỏ. Nên mình luôn dễ dàng chấp nhận người khác ở một mức độ mình chỉ thấy tạm được nhưng vẫn cho qua. Mình luôn dễ dàng với người khác nhưng quá áp lực với bản thân. Vậy nên, hiện diện với bản thân đôi khi là dám để cho chính mình được yếu đuối, được sai lầm, và được nghỉ ngơi.

Hiện diện với chính mình còn nằm ở việc mình chấp nhận việc vắng mặt của bản thân trong những sự kiện hay trong những mối quan hệ không làm mình hạnh phúc. Mình không có trách nhiệm phải chữa lành cho ai cả. Một vài khoảnh khắc trong đời, mình có thể thở một cách tự nhiên, chừa không gian cho người khác tự giải quyết vấn đề của họ và quay trở lại, nếu muốn. Mà vẫn thanh thản và hạnh phúc như bình thường.

Hiện diện vừa đủ 

Vì người yêu cũ của mình từng nói anh muốn yêu em vô điều kiện và không mong muốn, mình từng nghĩ việc bản thân không mong đợi gì hết sẽ giúp mình cảm thấy hạnh phúc. Nhưng có lẽ mình hiểu sai.

Yêu thương người khác vô điều kiện chỉ đúng khi tình yêu đó không làm tổn hại đến bản thân mình. Bản thân mình, đứa trẻ bên trong mình phải thanh thản, hạnh phúc và đủ đầy trước khi có thể yêu người khác.

Và vì thế, cần phải hiện diện vừa đủ với bản thân mình. Trò chuyện với bản thân thật nhiều. An ủi bản thân khi cần. Vắng mặt khi cần. Khóc khi buồn. Chia sẻ khi thấy không thể giữ ở trong lòng. Quan tâm đến người khác vì mình thật lòng muốn vậy.

Đó là ranh giới của sự vừa đủ. Hiểu rõ và tôn trọng ranh giới của chính mình và của người khác là chìa khoá cho một mối quan hệ lành mạnh. Vậy nên, khi bắt đầu bất kỳ mối quan hệ nào, mình luôn mong muốn được trò chuyện sâu với bạn, để hiểu được cả hai chúng ta mong đợi điều gì, và đâu là ranh giới có thể khiến cho bạn và mình cảm thấy tổn thương.

Nếu được, hãy làm một ánh mặt trời thay vì một dòng nước. Vừa đủ ấm áp để lan toả yêu thương nhưng vẫn giữ được khoảng cách cho chính mình.

Bài blog này mình cũng dành sự biết ơn cho những người thân thiết đã luôn hiện diện (hoặc đã từng) trong cuộc đời mình và yêu thương mình không mệt mỏi. Dù mình yếu đuối, mong manh và bất ổn trong nhiều năm vừa qua.

Cảm ơn ba mẹ, Tí, Liam, anh Pioggia, Michael, anh Minh Thành, bé Trinh, bé Thanh, anh Thiện, chị Đan Anh, chị Thôi, chị Linh Dương & Hạ Vi, anh Nhì, Thuý Quỳnh, Thuỳ Duyên, anh Xông... và một vài người bạn nữa. Sự hiện diện của mọi người đã từng, và đang là niềm an ủi và hạnh phúc đáng trân trọng với con/em/mình trong 3 năm đầy biến cố vừa qua.







Nhận xét

Bài đăng phổ biến