Màu trắng và đứa trẻ bên trong bạn
Một năm trước, mình từng gửi bài hát này cho một người bạn quan trọng. Nó giống như lời an ủi cho tất cả những đứa trẻ đã bước qua một hành trình trưởng thành nhiều sang chấn, dù câu chuyện có thể khác nhau.
Ở vết tích đó, xin bạn gặp gỡ với Blondie. Một phiên bản ưa náo nhiệt, thích nói đùa. Blondie đơn giản, ít trầm tư, say mê những thứ hào nhoáng. Cô đi làm và chơi thể thao như một sự giải thoát khỏi những xúc tu độc hại của tinh thần.
Carmine không chết. Cả hai gặp nhau giữa một mực tổn thương đủ sâu của cái hồ. Cả hai là một người.
Kể câu chuyện để nói rằng có lẽ khi trải qua những thử thách của cuộc sống, sẽ có lúc chúng mình chối bỏ đứa trẻ thật sự là mình, để trở thành một phiên bản có vẻ trưởng thành hơn. Rồi khi đối diện với tổn thương, "ở một mực đủ sâu" hay như trong bài hát ở trên - một tổn thương quá sức so với lứa tuổi và sức chịu đựng, mình mới nhận ra rằng bản thân thật ra vẫn cảm nghiệm và phản ứng vô thức theo cách của đứa bé ngày xưa.
"Sẽ luôn luôn, luôn luôn có vết tích của tuổi thơ còn sót lại..."
Nên, ở giờ phút này, khi vừa nhìn ở thế giới một góc nhìn khác, mình tin rằng bước đầu tiên để hạnh phúc là chấp nhận đứa trẻ của chính mình. Với tất cả những yếu đuối, sai sót, những mặt sáng và tối. Nuôi dưỡng nó bằng sự vị tha và tình thương yêu với chính mình.
Rồi nó sẽ lớn lên, tự mình thay đổi để hòa hợp với thế giới nhưng vẫn vững vàng với những giá trị sống của mình.
Vào những ngày cuối năm, mình muốn ôm bạn và chúc bạn an yên. Những tổn thương có lẽ vẫn chưa rời khỏi đây, nhưng ngày mai sẽ tốt hơn vì bạn sẽ trở thành một người tốt hơn. Mong chúng ta sớm vững vàng, nhé.
Thương bạn rất nhiều.
Carmine
Nhận xét
Đăng nhận xét